avatar
Anh Dung Cấp 4
Ngày đăng ký: 27/12/20
Linh thạch: 0

Bình luận mới nhất

Tên truyện Thời gian Nội dung
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Mỗi lần ke chân lên vuốt là đã cứng rồi, tác động xíu là
Toàn Chức Pháp Sư
mây tầng nào gặp mây từng đó
Thương Thiên Tại Hạ
Xin tên truyện chữ
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Một nhà năm miệng trở về nhà, Hứa Thanh mới phát hiện chính mình thừa non nửa sầu riêng còn không có ăn, thừa dịp Khương Hòa tiến phòng bếp, hắn ôm đến bồn rửa mặt bên kia chuẩn bị mấy ngụm giải quyết đi.

Hứa Thập An nghe mùi vị tới, che mũi nhìn Hứa Thanh ngốn từng ngụm lớn, một mặt kinh hãi.

"Xuỵt ~ đừng nói cho mẹ ngươi, mẹ ngươi không thích. . ."

"Mẹ! Ba ba đang len lén đớp cứt!"

". . ."
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
“Ngươi vì cái gì thích sờ ta chân?” Khương Hòa nhìn nơi khác hỏi.

“Vấn đề này ta thật đúng là nghĩ tới, thích không phải sờ, là thích xem ngươi này thẹn thùng bộ dáng.” Hứa Thanh đem nàng trơn trượt chân nhỏ nắm ở trong tay, nhẹ nhàng vỗ về, nhịn không được cười.

Tuy rằng không trụ một gian phòng, nhưng ngày thường ôm ấp hôn hít cũng rất không tồi, nước ấm nấu ếch xanh thành!

“Ta đây không thẹn thùng ngươi liền không sờ soạng?” Khương Hòa giống như phát hiện cái gì, xụ mặt một bộ mặt vô biểu tình bộ dáng.

“Ân, lý luận đi lên nói như vậy liền không có gì lạc thú, nhưng ta rõ ràng ngươi vẫn là thẹn thùng, cho nên…… Tê ~ ngươi làm cái gì?”

“Ngươi làm cái gì?”

Khương Hòa tò mò mà nhìn hắn, vừa mới lại bị Hứa Thanh trong túi đồ vật cộm đến chân, nàng động một chút kết quả Hứa Thanh như là bị đụng tới cái gì kỳ quái chốt mở giống nhau.

Thử lại động một chút, ai, Hứa Thanh lại nhíu mày.

Cái này phát hiện làm nàng cảm thấy thực thần kỳ.
Ánh Sáng Cuối Con Đường
thử nghĩ đi: yêu thương 1 đứa trẻ có tâm hồn là 1 trung niên hơn tuổi mình như con ruột, tắm cho nó, cho nó bú. những lúc nó nhìn mình 1 cách tình cảm, đổi thay lại đó là 1 trung niên nghĩ là dã thấy tởm rồi, còn sốc hơn nữa đó là mình đã thực sự yếu thương nó..... giờ nhung lúc ngủ nghĩ về quá khứ chả khác nào ác mộng....
Ánh Sáng Cuối Con Đường
do nhiêu người dọc truyện xuyên ko. nhưng nó ko logic, VD như khi main nói ra thân phận thật sự của mình, người nhà kiểu dù con là ai con vẫn là con của ta...... gạp tình huống đó vẫn chấp nhận thì chỉ có trong truyên. Truyện này ba mẹ thg main có suy nghĩ như vậy là hợp lý, đó lý do tôi đánh giá cao truyện này, phản ánh đúng thực tế nội tâm và suy nghĩ của nhân vật.

- giả sư ngay từ đầu khi còn nhỏ main nói ra sự thật, thì hai người đó sẽ ko bị sốc như bây giờ. Nhưng điều đó chắc chắn là ko thể xãy ra, vì nhiều yếu tố.
- thử nghĩ đi: yêu thương 1 dứa trẻ có tâm hồn là 1 trung niên hơn tuổi mình như con ruột, tắm cho nó, cho nó bú. những lúc nó nhìn mình 1 cách tình cảm, đổi thay lại đó là 1 trung niên nghĩ là dã thấy tởm rồi, còn sốc hơn nữa đó là mình đã thực sự yếu thương nó..... giờ nhung lúc ngủ nghĩ về quá khứ chả khác nào ác mộng....
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
tác viết bám sát thưc tế. nêu có trường hợp như nu9 xay ra ơ TQ, thì cách làm của main là hợp lý nhất, tránh sai sót ko cần thiết. chứ nếu tình tiết như bạn nói nếu xãy ra ơ thực tế thì nữ chết ngay mấy tập đầu, hoặc xãy ra nhiều biến cố và với khả năng của main bây giờ ko làm dc gì (nếu main là tổng tài hay quan chức cao mới dc). Nếu nu9 gặp chuyên như vây thì thấy main vô năng, còn để main giải quyết dc thì thấy ko hợp ly nếu xets theo thực tế
Hoán Đổi Nhiệm Màu
cái bà tập luyên cho thg main, làm việc cho ông chủ tịch H. từng là vệ sĩ của tổng thống Nga
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Đã có tập 50
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Đàn ông rất nhiều lúc ám ảnh bởi tự tin.

Hứa Thanh khi học lớp 3, tự tin chính mình ở bên đường nhặt được một cây gậy thì có thể đại náo thiên cung.

Khi lên cấp hai, tự tin mình chỉ cần nỗ lực học tập liền có thể đỗ vào trường đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

Bây giờ anh cũng tự tin như vậy, chỉ cần nghiêm túc thì Khương Hòa khẳng định chạy không thoát.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Cái gì gọi là không có việc gì a? Cái gì gọi là chơi bời lêu lổng a? Cái gì gọi là nên đóng chuồng bò a?

Hắc.

"Không, không cần đâu, ở nhà cũng có." Hứa Văn Bân sờ sờ hệ thống sưởi, liếc nhìn một cái sữa bò, chuối để trên hệ thống sưởi, lại xem xét cách bài trí trong nhà: Trên bàn để một đĩa cà tím nướng, ở cửa để dép của hai người, trên giá treo có áo khoác màu nâu và màu hồng, ban công phơi quần áo của hai người, chỗ tivi còn để cây gừng con xanh biếc. Vốn dĩ Khương Hòa muốn để trong phòng bếp, sau đó Hứa Thanh cảm thấy làm bồn hoa cũng không tồi, lại đem để ra bên ngoài.

Đây đặc biệt thỏa đáng là một nhà rồi.

"Ăn đi, tới thì cũng tới rồi.. Khương Hòa."

"Không, không, đừng, ta bây giờ liền quay về, nếu không mẹ của con sẽ nhắc tới.."

Hứa Văn Bân mắt thấy Khương Hòa qua về phòng bếp bận rộn lại sắp đi ra, nhanh chóng cầm theo túi công văn của mình liền muốn đi, đi tới cửa lại quay người "cái đó, phí sưởi ấm.. Khụ, không lấy nữa."

Ông khoát tay "Thôi, ta về đây, con.. Con.. Hôm nào lại quay về một chuyến!"

"..."

Khương Hòa đứng ở cửa vén mấy sợi tóc bên tai, thấy Hứa Văn Bân đi ra ngoài không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

".. Không có việc gì."

Hứa Thanh trông thấy động tác của Khương Hòa cũng cảm thấy khẩn trương, trực tiếp đâm trúng xp.

"Oh, vậy tôi tiếp tục xào rau."

Khương Hòa biết được không có chuyện gì thì quay người tiếp tục vì ấm no của mình mà phấn đấu. Nấu một chút cơm kiếm được 5 tệ là chuyện nhỏ, cô ấy tự mình cũng ăn, làm càng ngon thì sẽ càng vui vẻ.

Không biết có phải là vì nguyên nhân thiên phú hay không, từ sau khi đem tất cả đồ gia vị nến thử một lần, cô ấy liền học rất nhanh, bây giờ dựa theo thực đơn hàng ngày mà Hứa Thanh mua về, có như thế nào thì học như vậy, làm ra đều không khó ăn, so với phế vật Hứa Thanh chỉ biết xào khoai tây thì mạnh hơn nhiều.

"Anh làm gì vậy?"

Thấy Hứa Thanh dựa vào cửa nhìn mình xào rau, Khương Hòa không hiểu quay đầu lại hỏi.

"Không có gì, chỉ là nhìn nhìn, xem có cần phải chỉ điểm không." Hứa Thanh nói.

Cảm giác này.. Cảm giác này..

Tim anh đập bang bang.

* * *

Bữa tối so với trước đây phong phú hơn rất nhiều, Khương Hòa vừa học được một món ăn mới gồm ba loại rau tươi, thêm cà nướng, còn có món canh trứng nấu cà chua, hai người ăn vừa đủ.

Có Khương Hòa ăn hai bát to món chính ở đây là không có biện pháp N-1.

Tin tức trong tivi đúng giờ báo, âm nhạc quen thuộc vang lên, Hứa Thanh cũng đồng thời ngồi vào bàn cơm, Khương Hòa ngồi bên cạnh, cùng anh xem.

Bây giờ cô ấy đã biết những hoàng mao quỷ đó đều là người, chỉ là lớn lên có chút kì quái, cũng giống như Đại Đương Gia lớn lên đen nhẻm mà Nhị Nương lại rất trắng.

"Cô có nghĩ tới chuyện sau này không?" Hứa Thanh đột nhiên hỏi.

"Sau này?" Khương Hòa giật mình, gục đầu xuống, trầm mặc trong giây lát, lắc đầu nói: "Sau này.. Cũng sẽ như vậy thôi."

"Cũng như vậy?"

Hứa Thanh vui vẻ "Được, cũng như vậy, sau này cứ như vậy đi.."

"Không phải, Tôi là nói.. Ừm.." Khương Hòa không biết giải thích như thế nào, nhưng cô biết Hứa Thanh hiểu rẽ theo một hướng khác rồi "tôi sẽ không mãi mãi phiền toái anh."

"Như vậy rất tốt, không phiền."

"Không được, anh và tôi không thân cũng chẳng quen, anh có thể giúp tôi nhiều như vậy thì đã là đại ân, sao dám xa cầu quá nhiều..

Nhị Nương từng nói, không có người nào nợ chúng ta, có người tương trợ là hảo tâm nhưng không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Anh giúp tôi đã đủ nhiều rồi."

"Không thân chẳng quen? Đó chỉ là không thân cũng chẳng quen thôi sao." Hứa Thanh đưa ra một chủ ý rất tuyệt.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 52: Tôi không làm ân nhân
 
Hứa Thanh nghịch máy tính, đang nghĩ làm thế nào để biên một lí do thoái thác Tần Hạo.

Đương nhiên không biên cũng được, cáo trạng thì cáo trạng, tới lúc đó hồ lộng lão đầu tử đơn giản hơn nhiều, nhưng bây giờ nếu biên ra một bộ, có Tần Hạo là nội quỷ giúp đỡ, đến tiếp sau Khương Hòa dung nhập xã hội cần có một số trình tự cũng có thể dễ dàng đi nhiều.

Lần trước điều tra nhân khẩu có hơn 1300 vạn các loại nguyên nhân không có hộ khẩu hộ tịch, sau này cuộc sống tuy rằng rất phiền phức, nhưng không có hộ khẩu cũng không phải là việc gì lớn. Cho tới nay anh luôn lo lắng đều là vì không có hộ khẩu sẽ liên lụy tới vấn đề tồn tại của bản thân Khương Hòa. Bại lộ quá sớm đối với việc giải quyết vấn đề hộ khẩu sau này của cô ấy, vấn đề đem tới sẽ rất phiền phức.

Chỉ cần sau này cô ấy quen thuộc ở đây, vấn đề lo lắng này tự nhiên sẽ biến mất, nhiều nhất là qua năm nay thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa, bước đầu tiên hoàn mỹ thì sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.

Đốc đốc đốc.

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Hứa Thanh, anh buông chuột xuống, nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa.

"Ba, vẫn chưa đến ngày thu tiền thuê nhà đi?"

"Ta nói thu tiền nhà sao?" Tiểu tử này mở miệng liền làm cho Hứa Văn Bân cảm thấy không thoải mái, cầm theo túi công văn bước vào nói: "Trên đường đi làm về, thuận tiện ghé qua xem chỗ này của con cung ấm như thế nào, có vấn đề gì thì ta là người cho thuê nhà sẽ giúp con.. Giải.."

Hứa Văn Bân lăng lăng nhìn Khương Hòa mặc tạp dề bê thức ăn lên, hoài nghi mình bước vào nhà phương thức không đúng.

Đây là tình huống gì?

"Chú.. Chú, chào chú." Khương Hòa lau lau tay vào tạp dề, thẳng tắp đứng trước bàn, không biết phải làm gì.

"..."

"..."

"Chào cháu, chào cháu, ta chỉ tới xem hệ thống sưởi có ấm không, nếu như không ấm thì sẽ tìm người sửa chữa.. Hai đứa đang bận." Hứa Văn Bân có cảm giác khẩn trương.

Lần trước vẫn còn giống như chuồng chó, lần này lại đột nhiên như vậy, liền như vậy rồi?


Ông lờ mờ nhìn về hướng Hứa Thanh, sự việc trước mắt vượt quá sự lý giải.

Trong tưởng tượng nguyên bản của Hứa Văn Bân thì hai người này ngày nào cũng ở trong nhà chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm, ngoài chơi game thì cũng chỉ ngủ, mua đồ ăn bên ngoài. Ăn ăn rồi, uống uống rồi, chơi chơi rồi thì sẽ ngủ, không có tiền sinh hoạt thì Hứa Thanh sẽ không thể kháng lại áp lực, rốt cuộc cũng phải đi tìm việc, sau đó..

Kịch bản này không đúng a.

"Hệ thống sưởi rất ấm, ba không cần bận tâm."

Hứa Thanh thấy bộ dáng của ba mình như vậy thì trong lòng đột nhiên thoải mái. Đi qua giúp Khương Hòa dọn đồ ăn, dương dương tự đắc quai hàm nói: "Ba muốn ăn một chút không? Đồ ăn nấu cũng khá tốt, chỉ là không có thịt."

Cảm giác hãnh diện.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Sau đó thì làm gì?

"Cô sao vậy?" Hứa Thanh thấy cô ấy cầm đồ ăn sững sờ ở đó, không khỏi hỏi.

".. Không có gì."

Khương Hòa nhếch miệng, trong lòng đột nhiên có chút trống trải.

Sau đó.. Liền không có sau đó nữa.

Một mình cô ở đây sống mấy chục năm, sau đó thì chết.

Đại khái là như vậy.

(1): Cung ấm là hệ thống sưởi, máy sưởi.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Một tuần sau Giang Thành bắt đầu ấm lên, cục cưng làm ấm đặt trên mạng lần trước đã được giao tới.

So sánh với hệ thống sưởi Khương Hòa vẫn thích cục cưng làm ấm hơn.

Nhưng thích chung quy chỉ là thích..

"Tôi có thể không cần hay không?"

Cô ấy rầu rĩ nhìn vào ví wechat của mình, cứ tiếp tục như vậy thì không được. "

" Không muốn? "Hứa Thanh kinh ngạc nhìn Khương Hòa, lập tức hiểu được ý của cô ấy, cười nói:" Cái này bình thường sẽ không hỏng, đợi sau này cô không dùng nữa thì đưa lại cho tôi là được. "

" Tay lạnh liền che tay, chân lạnh liền che chân, bụng đau liền để nó lên bụng.. Cô phỏng chừng sẽ không đau, nhưng nhớ là khi dùng phải cách quần áo, nếu không dễ dàng bị bỏng. "

Hứa Thanh vừa sạc điện vừa nắm tay dạy cô ấy cách sử dụng cái này, ban đêm có cung ấm (1) nhưng để một cục cưng làm ấm ở trong chăn, giấc ngủ ít nhất có thể tăng lên hai bậc.

" Anh không dùng sao? "Khương Hòa nhìn thấy loại đồ dùng tốt này thì muốn hỏi vấn đề này.

" Tôi là một người đàn ông, dùng cái này.. Không hợp. "Hứa Thanh luôn có các loại lí do.

Muốn dùng cũng phải hai người cùng nhau dùng, một người đơn độc dùng anh lười sạc điện, vẫn là thích nằm lên giường liền ngủ hơn.

" Được rồi, chỉ cần nhìn hai cái đèn này, đèn xanh sáng lên thì biểu thị điện đã được sạc đầy rồi. "

Vừa nói anh vừa đứng dậy lấy từ cánh tủ lạnh ra hai hộp sữa bò cho vào hệ thống sưởi" Quýt, chuối đó, khi cô muốn ăn thì đều có thể bỏ lên đây đợi cho nó ấm một chút, như vậy sẽ không bị tiêu chảy. "

Cùng Khương Hòa sống thời gian càng dài, cái ổ chó nhỏ này cũng thay đổi, lúc một người thì chỉ cần cái gì tiện lợi là được, căn bản không bao giờ sửa sang lại phòng.

Từ sau khi cô ấy tới, hoa quả, đồ ăn vặt nhiều lên, bếp cũng bắt đầu được sử dụng, mèo lười cũng đổi thành siêng năng, các đồ vật cũng được sắp xếp chỉnh tề, quan trọng nhất là có hương vị không giống khi còn sống một mình.

" Điện là từ đâu mà có? "Khương Hòa nghiên cứu cục cưng làm ấm, đang âm thầm cân nhắc khi nào thì trả lại được.

" Trạm phát điện. "

" Trạm phát điện? "

" Giải thích có chút phức tạp, điện hẳn là một phát minh vĩ đại nhất ở thời đại này.. Bên ngoài vạn dặm có trạm phát điện, sau đó thông qua một số mạng lưới mang đến cho chúng ta. "

Khi dùng không có cảm giác gì, bây giờ giải thích cho Khương Hòa, tự mình đều cảm thấy thần kì" nếu không phải đối với mấy thứ này từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tôi cũng sẽ cảm thấy giống như thần tích, một sợi dây liền có thể liên kết ngàn gia vạn hộ. "

" Rất lợi hại. "

Khương Hòa không rõ giác lệ, hệ thống cung cấp nước đã làm cho cô kinh ngạc rồi, internet, dây điện quá cao đoan, vẫn còn một chút không thể lý giải được.

" Sau này cô sẽ phát hiện, những thứ lợi hại còn rất nhiều, bây giờ có VR, không biết qua năm sáu mươi năm nữa kĩ thuật còn có thể nổ mạnh thêm lần nữa không, để chúng ta thể nghiệm một chút trò chơi mũ sắt. "

" Đó là những cái gì? "

" Đồ chơi. "Hứa Thanh giải thích rõ ràng lưu loát" bây giờ không thiếu ăn, không thiếu mặc, tất cả đều vì mục tiêu hưởng thụ, vui vẻ. Cô nên đi nấu cơm rồi. "

" Ồ. "Khương Hòa nhìn thời gian, bỏ cục cưng làm ấm trong tay xuống, đi vào phòng bếp."

Đối với game cô không có quá nhiều hứng thú. Không thiếu ăn, không thiếu mặc là Hứa Thanh, còn cô bây giờ vẫn đang mắc nợ.

Từ khai nguyên tới nơi này, mắc nợ nhưng đạt được no ấm thực ra cũng là không tồi rồi.. Khương Hòa an ủi mình như vậy, cầm tạp dề mặc lên, sau đó đi tới tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn.

Sau này cô cũng phải kiếm tiền để mua nhà lớn, mua điện, mua tủ lạnh, mua máy tính, sau đó..
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Về tới nhà, Khương Hòa liền đi tới trước máy tính, nỗ lực thực hiện nhiệm vụ ngày hôm nay. Bây giờ trên tay của cô có năm tài khoản, mỗi ngày đều phải chạy tới tiệm trà gì gì đó. Thực ra dồn hết tâm hết sức để chờ một ngày nào đó có thể dựa vào chính đôi bàn tay của mình trả hết nợ cho Hứa Thanh, sau đó tích cóp chút tiền, tìm một nơi nào đó trồng trọt.

Dựa theo tiến độ hiện tại, tiền cô kiếm được không bằng lạm phát. Hứa Thanh nhìn thấu dự định của cô ấy, một chút cũng không lo lắng.

Tiền thật tốt, mấy tệ liền có thể làm cho cô ấy yên tĩnh ngồi trước máy tính mấy tiếng đồng hồ.

"Tình duyên nghĩa là gì?" Chạy xong một vòng, bắt đầu chơi bản sao tài khoản của mình, Khương Hòa quay đầu hỏi.

"Tình duyên? Chính là.. Đợi chút, tình duyên gì?"

"Người này nói." Khương Hòa chỉ chỉ khuôn nói chuyện phiếm trên màn hình máy tính.

Hứa Thanh đang nằm, xoay người một cái liền từ sô pha nhảy lên, tiến đến trước màn hình nhìn nhìn, cái mũi suýt chút nữa thì tắc thở.

Mình vẫn chưa bắt đầu động thì đã có người nhớ thương rồi?

"Bảo hắn ta cút."

"..."

Khương Hòa nghĩ nghĩ sau đó túm lấy bản viết tay định viết chữ.

"Chờ đã."

Hứa Thanh đưa tay ra ngăn cản cô, lại nhìn mấy đoàn đội trong tài khoản phụ của cô, ho nhẹ một tiếng sau đó nhấn xuống F12, "Này này này, đại huynh đệ, anh muốn cùng tôi kết tình duyên?"

"..."

"..."



"Tiểu Hòa Miêu đã bị mời ra khỏi đội ngũ."

Khương Hòa nhìn thông tin bị đá ra ngoài trên màn hình, im lặng một lúc, sau đó nhìn Hứa Thanh.

"Cô đây là ánh mắt gì.. Cô nên luyện công rồi, đi luyện công đi, tôi giúp cô loát."

Hứa Thanh cao hứng tay vung lên, ngồi trước máy tính, bắt đầu thao tác thất tú của Khương Hòa.

Tiêu diệt một mối nguy cơ tiềm ẩn, điểm thành tích + 1.

* * *

Đàn ông rất nhiều lúc ám ảnh bởi tự tin.

Hứa Thanh khi học lớp 3, tự tin chính mình ở bên đường nhặt được một cây gậy thì có thể đại náo thiên cung.

Khi lên cấp hai, tự tin mình chỉ cần nỗ lực học tập liền có thể đỗ vào trường đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

Bây giờ anh cũng tự tin như vậy, chỉ cần nghiêm túc thì Khương Hòa khẳng định chạy không thoát.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Vừa ăn no xong chạy một lúc sẽ thấy đau bên trái của bụng, Hứa Thanh cũng không chạy quá xa, chạy được một đoạn thì nhìn xung quanh, liền thả chậm cước bộ, đi từ từ.

"Ở bất cứ tình huống nào cũng không được dùng chiêu này đụng người khác."

Quá hung ác rồi, đây nếu như là trực tiếp đụng người, nếu không chết thì cũng thành tàn phế.

* * *Cùng bị bò điên chạy đụng phải cũng không khác là mấy.

Ánh mắt của anh quái dị nhìn Khương Hòa, Khương Hòa vẫn giống như chim cánh cụt, tay lui vào trong áo, đội mũ, ở đó gật đầu, bộ dáng giống như cả người lẫn vật vô hại.

"Nếu có người mạnh hơn tôi thì sao?"

Im lặng một lát, Khương Hòa nhịn không được hỏi.

"Đại khái là cô sẽ không gặp được.. Người ta đều là người luyện thái quyền chuyên nghiệp."

Hứa Thanh nhớ lại một số video thái quyền, đá cọc gỗ, đá cây. Tuy rằng nhìn rất dũng mãnh, có điều chắc cũng âm thầm nhe răng trợn mắt, ôm chân nhào nặn đi?

Dù sao cũng không nhẹ nhàng được như Khương Hòa, nói làm là làm, xong chuyện mặt không đỏ, không thở gấp, giống như người không có việc gì.


"Được rồi, chúng ta về nhà chơi game."

Vẫn là nuôi quấn ổ chết ở nhà tốt hơn, nếu không sau này cãi nhau thì anh sẽ bị uống đủ một hũ.

Khương Hòa không nói chuyện, đi theo Hứa Thanh về phía trước vài bước mới hỏi: "Cái kia.. Anh có thể buông ra chưa?"

"Hả? Ồ."

Hứa Thanh dường như không có việc gì buông tay, cho tay vào túi của chình mình.

* * *
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Mang theo một người cổ đại nhanh chóng dung nhập vào xã hội hiện đại, Hứa Thanh cố ý nhiễu loan, quẹo trái, quẹo phải, không quan tâm có tác dụng hay không, dù sao quỹ đạo cuộc sống phức tạp một chút vẫn tốt hơn là bỗng nhiên xuất hiện sau đó cả ngày ở trong nhà anh.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa không biết toàn bộ bảng theo dõi ở Giang Thành khi nào thì hoàn thiện, nếu là trong hai năm này vậy thì không tốt.

Bất tri bất giác tới bờ sông, nước sông Lan Giang vẫn chưa kết băng, mặt sông yên ả, thỉnh thoảng bị gió vén lên vài gợn sóng, ở phía xa có một con thuyền nhỏ đang phiêu đãng.

"Cô có thể phiêu trên mặt nước không?" Nắm thật chặt cổ áo chống đỡ gió lạnh, Hứa Thanh quay sang Khương Hòa hỏi.

"Phiêu trên mặt nước chính là đi trên mặt nước sao?"

"Đúng, ở chỗ chúng tôi trước đây có một Đạt Ma có thể giẫm trên phiến lá phiêu qua."

"Tôi không biết." Khương Hòa lắc đầu, đi trên mặt nước ngay cả nghe cô cũng chưa từng nghe qua.

"Vậy công phu của cô rốt cuộc mạnh đến mức nào?" Hứa Thanh hiếu kì, từ tầng bốn nhảy xuống hình như Trần đạo trưởng cũng có thể làm được.

Không biết nếu hai người bọn họ đánh nhau một trận thì ai sẽ thắng? Hoặc là đối diện với một tráng hán hai trăm cân thì sẽ đánh như thế nào?

Công phu, trò biểu diễn này quá huyền diệu rồi.

"Ừm.. Anh muốn thử công phu của tôi một chút không?" Khương Hòa do dự hỏi.

"Không, không, tôi sợ cô không cẩn thận đánh chết tôi."

"Tôi sẽ thu lực."

"Như vậy cũng không được." Hứa Thanh nghĩ, nghĩ tới cảnh tượng tên trộm lần trước bị cô ấy thu lực quăng trên sàn nhà thì dùng sức lắc đầu "cô có thể đối với cái khác biểu thị một chút, ví dụ.. Có thể dùng tay bổ nó ra không?"

Anh chỉ chỉ hòn đá trên mặt đất, nếu dùng tay không làm hòn đá vỡ ra, như vậy là vượt quá cực hạn của cơ thể con người.

Khương Hòa dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn anh "Thân thể bằng xác thịt làm sao cứng được hơn đá?"

"Được rồi, vậy.."

Hứa Thanh nhìn trái nhìn phải, kéo cô ấy đến một góc khuất, chỉ chỉ cái cây nhỏ bên bờ sông "Nó thì sao?"

"Muốn tôi đánh nó sao?" Khương Hòa hoài nghi.

"Chỉ muốn biết cô có thể đánh gãy nó hay không."


Thịch!

Thịch!

Thịch!

Ca..

Hai phát thiết đem cây nhỏ đụng gãy, khương Hòa quay đầu nhìn về Hứa Thanh đang trợn mắt há hốc mồm.

"Như vậy?"

"Cô như vậy là phá hoại tài sản công cộng, mau đi!"

Đầu xỏ gây nên kéo ống tay áo của cô, nhanh như chớp chạy tới chỗ khác.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Hứa Thanh ra ngoài cảm thấy rùng mình, lấy tay đội mũ lên, lui thành một đoàn nhìn Khương Hòa, cũng giúp cô ấy đội mũ lên đầu. Đứng ở bậc thềm ngoài cửa nhìn trái nhìn phải, bọn Tần Hạo đã không còn ở chỗ cũ, không biết đã lăc lư tới chỗ nào rồi.

Phải nghĩ cách làm sao để lừa dối tên kia, sau đó sẽ tiếp tục chuẩn bị cho việc thân phận.

Ngẩng đầu lên thăm dò chiếc đèn trên bảng theo dõi, anh cân nhắc một chút. Đem theo Khương Hòa đi theo hướng ngược lại "Chúng ta đi ở đường này, tùy tiện đi dạo một chút giúp cho tiêu hóa."

"Tôi muốn quay về chơi game."

"Thời gian chơi game rất nhiều, nếu đã ra ngoài rồi thì đi dạo một chút."

Khương Hòa ăn no xong vội vã muốn trả nợ, chỉ muốn chơi trò chơi. Nhưng nếu Hứa Thanh không muốn quay về, một mình cô ấy cũng không có cách nào ra về, chỉ có thể lui tay vào ống áo, chậm rì rì đi tản bộ phía sau anh.

"Ở đây xem ra rất yên ổn, tại sao những quản.. Cảnh sát đó phải tuần tra trên đường?"

Lúc không có việc gì làm, Khương Hòa sẽ suy nghĩ ván đề này.

Theo cô nghĩ, chỉ có khi nào loạn thì mới như vậy, mọi người an cư lập nghiệp, tra nửa ngày cũng không có thu hoạch gì, nhưng vẫn còn muốn canh giữ ở trên đường, như vậy thật không hợp lẽ thường.

"Cô lẫn lộn đầu đuôi rồi." Hứa Thanh quay đầu nhìn cô.

"..."

Trước đây tôi cũng đã nghĩ tới rất nhiều vấn đề, tại sao cái này, tại sao cái kia, sau đó phát hiện, tất cả mọi thứ đều có lí do. Có câu nói "chưa gặp ác nhân, không hiểu bầu trời tối đen", nếu chưa gặp thì chỉ có thể nói hạnh phúc, nhưng không phải là nó không tồn tại. "

" Cho nên ở đây không an toàn? "

" Đúng vậy, người tốt giống như tôi rất ít. "Hứa Thanh nghiêm trang nói hươu nói vượn" Có rất nhiều người cực kì xấu xa, nếu như cô vận khí không tốt gặp phải bọn họ, nói không chừng còn bị lừa làm vợ, cô biết có bao nhiêu kinh khủng không? "

Khương Hòa có chút ngây ngẩn, bị lừa làm vợ?

" Kia.. Kia.. Lừa như thế nào?

"Tôi làm sao biết được, tôi cũng chưa từng làm, dù sao cẩn thận là tốt. Tới đây, túi của tôi rất ấm, cô có muốn cho tay vào không?"

Hứa Thanh đối với đôi tình nhân phía trước kéo tay, dương dương tự đắc ra hiệu nói: "Cô xem, giống như bọn họ, như vậy thật ấm."

"Không cần."

Khương Hòa lắc đầu "Tôi cảm thấy anh đang lừa tôi."

"Đúng, phải bảo trì phần cảnh giác này." Hứa Thanh cười ha ha nói "đừng để người khác lừa cô đi mất."

"..."

Bầu trời buổi chiều vẫn âm u như cũ, giống như đang tích tụ một trận bạo tuyết. Trên đường người đi lang thang không nhiều, thỉnh thoảng có cảnh tượng người đi vội vàng đi qua bên cạnh. Hai người không vội, không chậm đi dạo trên đường.
Bà Xã Nhà Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Sau khi nghĩ xong thì Hứa Thanh lau lau tay, vớt lên mấy con tôm từ từ lột vỏ, đem nhân tôm bỏ vào một cái đĩa sạch ở bên cạnh, đợi lột được năm, sáu con thì đẩy qua cho cô ấy.

"Đa tạ!"

Khương Hòa vui vẻ chấm gia vị, ăn hai miếng lại từ từ dừng động tác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

".. Anh không ăn sao?"

"Tôi no rồi." Hứa Thanh cười híp mắt "Mau ăn đi."

Nếu như có thể lựa chọn thì không ai sẽ muốn ăn bữa cơm mà cũng phải mang theo kiếm, ai lại không thích ở trong phòng ấm áp vớt đồ ăn ngon trong nồi lẩu?
 

Combo đồ ăn vặt tổng hợp, thử là mê, món nào cũng mới lạ - Sale sập trên Shopee chỉ từ 3K - 12K

Shopee Mẹ và Bé: Ưu đãi giảm cực khủng - Hàng loạt đồ ăn, snack, sữa chua cho bé! Hàng chính hãng 100%

Giấy thấm dầu RẺ NHẤT SHOPEE - Vật bất ly thân cho các cô nàng trong mùa hè để có 1 làn da không bóng nhờn!

Máy xông siêu tiện lợi và hiện đại giá chỉ hơn 39k, đảm bảo nhanh gọn lẹ, gia đình nào cũng nên có!

Khương Hòa bây giờ so với lúc mới tới thì đáng yêu hơn nhiều. Cả ngày đánh đánh giết giết thì có gì tốt, cùng nhau làm phế vật ở nhà mới là việc đứng đắn.

"Tôi.. Không biết lột." Khương Hòa cảm thấy như vậy không đúng.

"Cô cứ việc ăn, tôi giúp cô lột, như vậy sẽ càng nhanh, bạn bè mà, chính là phải hỗ trợ lẫn nhau."

"Ồ."

Ăn tự trợ là phải ăn nhiều một chút, như vậy mới không thiệt, Khương Hòa ẩn ẩn hiểu được.

Tự trợ, chính là hỗ trợ, trợ giúp, rất hợp lý.

Trên bàn là đĩa vuông, đĩa tròn, các loại đĩa đặt lên nhau thành mấy chồng, cao cao một đống đặt một bên, làm Hứa Thanh âm thầm chép miệng. Lúc bọn họ ba bốn người, còn đem theo cái thùng cơm Tần Hạo cùng nhau ăn thì mới có tình huống như thế này.

Không trách được người cổ đại luôn đói bụng, như vậy ai có thể nuôi nổi.

"No chưa?" Thấy Khương Hòa sờ bụng, anh hỏi.

"Có chút đủ."

"Vậy vừa hay đi bộ về, tản bộ cho tiêu cơm."

Đồ ăn trong nồi cơ bản đã được vớt sạch, không còn thừa lại thứ gì. Khương Hòa cho dù no rồi cũng sẽ không để cho thừa lại. Chỉ để lại bát đĩa và vỏ trên bàn, nhìn tình hình chiến đấu này liền biết là một bữa tiệc lớn.

Ra tới cửa, Khương Hòa sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc quay đầu nhìn một lượt đồ ăn trên giá, còn có chút tiếc hận.

"Tôi cảm thấy cô hận không thể ở lại đây."

Truyện theo dõi

Tài khoản này không công khai Truyện theo dõi