avatar
Never Give Up (NGU) KGB Cấp 1
Ngày đăng ký: 25/11/19
Linh thạch: 0

Bình luận mới nhất

Tên truyện Thời gian Nội dung
Tuyệt thế Đường Môn - Đấu La Đại Lục 2
thời thế thay đổi bn ạ, vất vả bao nhiêu từ p1 đời sau p2,3,4 sướng bấy nhiêu
Chúng ta không thể học
hôm sau tác giả lại drift 1 phát cho yuiga tỏ tình sensei sau cuối cùng lại về vs senpai thì tau chịu
Tôi thăng cấp một mình
tuyệt zời
Băng Hỏa Ma Trù
tui bỏ bộ này rồi, có bộ khác hay hơn , đọc ko????
Toàn Cơ Từ
"The Flu" đúng hem
Hoàng phi 9000 tuổi
nhìn như tú bà
Xích Hoàng Truyền Kỳ
vâng , làm cả ngàn bộ giáp sắt tốn 3 trang truyện ạ
emo
Nhật Ký Thường Ngày Của Tiên Vương
anime là 5 điểm linh lực mà
Hôn Trộm 55 Lần
truyện tự viết
Yêu Đạo Chí Tôn
Chap 2: Ngồi trong ngục tối im ắng, dường như kí ức lại tràn về, Phong Hạo ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt hướng thẳng về bầu trời đen kịt mờ mờ ảo ảo qua cửa sổ nhỏ. Rồi hắn nhếch mép lên cười, hắn cười lớn dần 1 cách điên loạn nhưng đây là phòng biệt giam nên không ai nghe thấy. Giọng cười nhỏ dần rồi ngừng hẳn, tự nhiên gương mặt hắn tối sầm lại, từng hàng nước mắt lăn đều trên khuôn mặt gầy gò, hắn quỳ gối xuống ,nước mắt lại càng tuân ra nhiều hơn, hắn ngửa mặt lên trời và khóc như 1 đứa trẻ. Lại như lần trước , nước mắt hắn lập tức ngừng rơi, cũng không khóc nữa. Hắn đứng dậy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- lừa 1 lão cớm già dễ vậy thôi sao?!đúng là lão già ngu ngốc , 1 chút diễn xuất đã lừa được rồi-Phong Hạo cất giọng rùng rợn vang vọng trong căn phòng nhỏ im ắng 1 cách đáng sợ.
*Cọt kẹt* Cánh cửa phòng biệt giam mở ra , đó là viên cảnh sát lúc trước( từ giờ để dễ gọi mình sẽ để tên ông cảnh sát này là Hoàng Luyện nha)
- Cháu sao rồi , đã đỡ hơn chưa. Hoàng Luyện nói 1 cách trìu mến
- Cháu thấy ổn rồi ạ , cảm ơn chú - Hạo đáp
- cơ quan điều tra kết luận cháu vô tội vì 1 học sinh năm nhất trung học không thể nào gây ra tội ác phi thực tế như thế chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn cả . Chúc mừng cháu được thả tự do.
- Thật ạ , cảm ơn chú - Hạo cười vui vẻ như 1 đứa trẻ được mua đồ chơi mới vậy.
Hoàng luyện đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của cậu bé, y hệt như nụ cười của con trai ông trước khi chết trong 1 nhiệm vụ, và người chỉ huy anh lính đặc công trẻ ấy trong nhiệm vụ đó lại chính là cha anh , hoàng luyện đã không thể cứu con trai trước phát đạn chí mạng ngay giữa đầu anh của tên trùm ma tuý trong nhiệm vụ ấy.Ông xúc động mạnh mẽ hơn nữa khi Phong Hạo nói" chú có sao không mà lại khóc vậy?" .
hoàng luyện ôm chầm lấy phong hạo và nói" cháu có thể trở thành con trai ta không". phong hạo im lặng 1 lúc rồi nói" cháu là 1 đứa trẻ mồ côi, từ trước đến nay chưa từng có 1 người cha, chú thật sự muốn nhận cháu sao".
"Chắc chán rồi con trai yêu của cha"
" cha!"- phong hạo nói với giọng cảm động
***
" Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị khai giảng đi con, sáng nay là con bước vào năm hai đấy"- hoàng luyện gọi vọng ra từ phòng khách
"Vâng , con dậy ngay"- phong hạo đáp
Đã được 1 năm từ ngày hoàng luyện nhận phong hạo làm con trai, truyện cả trường học chết hết kia cững đã dịu xuống, dường như tất cả đều bị chôn vùi xuống lòng đất theo xác của hs và giáo viên của ngôi trường rồi. hai cha con hoàng kuyện và phong hạo sống rất vui vẻ,hạnh phúc với nhau. Năm nay phong hạo 16 tuổi cũng vẫn là phải đi học nếu không sẽ không có tiền đồ trong tương lai đâu( suy nghĩ của hoàng luyện).
Sau bữa sáng đơn giản với cơm thì phong hạo tạm biệt cha rồi tự đến trường học. Phong Hạo bước chân vào cổng ngôi trường mới , cậu nhận được những ánh nhìn thiện cảm , hâm mộ từ cả bạn trai lẫn gái vì ngoại hình khá ưa nhìn của mình ( dường như cậu đã bớt gầy gò hơn từ khi sống với hoàng luyện).
Đột nhiên từ đằng sau có 1 ai đó víu lấy lưng cậu lại, 1 giọng nữ trong trẻo cất lên: " bạn học phong hạo! đợi mình 1 chút đi"
***
-Các bạn thử đoán xem người gọi na9 lại là ai đi!
- hoàng luyện là 1 nv khá quan trọng , ông là người cha , cx là người giúp đỡ na9 trong mọi việc kể cả trả thù.( ngang nu9 đấy nhưng đây ko phải đam nên sẽ ko có 1 số chuyện và đam sẽ có đâu!)
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
truyện thể loại sở trường của mk nha
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
Chap 2: Ngồi trong ngục tối im ắng, dường như kí ức lại tràn về, Phong Hạo ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt hướng thẳng về bầu trời đen kịt mờ mờ ảo ảo qua cửa sổ nhỏ. Rồi hắn nhếch mép lên cười, hắn cười lớn dần 1 cách điên loạn nhưng đây là phòng biệt giam nên không ai nghe thấy. Giọng cười nhỏ dần rồi ngừng hẳn, tự nhiên gương mặt hắn tối sầm lại, từng hàng nước mắt lăn đều trên khuôn mặt gầy gò, hắn quỳ gối xuống ,nước mắt lại càng tuân ra nhiều hơn, hắn ngửa mặt lên trời và khóc như 1 đứa trẻ. Lại như lần trước , nước mắt hắn lập tức ngừng rơi, cũng không khóc nữa. Hắn đứng dậy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- lừa 1 lão cớm già dễ vậy thôi sao?!đúng là lão già ngu ngốc , 1 chút diễn xuất đã lừa được rồi-Phong Hạo cất giọng rùng rợn vang vọng trong căn phòng nhỏ im ắng 1 cách đáng sợ.
*Cọt kẹt* Cánh cửa phòng biệt giam mở ra , đó là viên cảnh sát lúc trước( từ giờ để dễ gọi mình sẽ để tên ông cảnh sát này là Hoàng Luyện nha)
- Cháu sao rồi , đã đỡ hơn chưa. Hoàng Luyện nói 1 cách trìu mến
- Cháu thấy ổn rồi ạ , cảm ơn chú - Hạo đáp
- cơ quan điều tra kết luận cháu vô tội vì 1 học sinh năm nhất trung học không thể nào gây ra tội ác phi thực tế như thế chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn cả . Chúc mừng cháu được thả tự do.
- Thật ạ , cảm ơn chú - Hạo cười vui vẻ như 1 đứa trẻ được mua đồ chơi mới vậy.
Hoàng luyện đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của cậu bé, y hệt như nụ cười của con trai ông trước khi chết trong 1 nhiệm vụ, và người chỉ huy anh lính đặc công trẻ ấy trong nhiệm vụ đó lại chính là cha anh , hoàng luyện đã không thể cứu con trai trước phát đạn chí mạng ngay giữa đầu anh của tên trùm ma tuý trong nhiệm vụ ấy.Ông xúc động mạnh mẽ hơn nữa khi Phong Hạo nói" chú có sao không mà lại khóc vậy?" .
hoàng luyện ôm chầm lấy phong hạo và nói" cháu có thể trở thành con trai ta không". phong hạo im lặng 1 lúc rồi nói" cháu là 1 đứa trẻ mồ côi, từ trước đến nay chưa từng có 1 người cha, chú thật sự muốn nhận cháu sao".
"Chắc chán rồi con trai yêu của cha"
" cha!"- phong hạo nói với giọng cảm động
***
" Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị khai giảng đi con, sáng nay là con bước vào năm hai đấy"- hoàng luyện gọi vọng ra từ phòng khách
"Vâng , con dậy ngay"- phong hạo đáp
Đã được 1 năm từ ngày hoàng luyện nhận phong hạo làm con trai, truyện cả trường học chết hết kia cững đã dịu xuống, dường như tất cả đều bị chôn vùi xuống lòng đất theo xác của hs và giáo viên của ngôi trường rồi. hai cha con hoàng kuyện và phong hạo sống rất vui vẻ,hạnh phúc với nhau. Năm nay phong hạo 16 tuổi cũng vẫn là phải đi học nếu không sẽ không có tiền đồ trong tương lai đâu( suy nghĩ của hoàng luyện).
Sau bữa sáng đơn giản với cơm thì phong hạo tạm biệt cha rồi tự đến trường học. Phong Hạo bước chân vào cổng ngôi trường mới , cậu nhận được những ánh nhìn thiện cảm , hâm mộ từ cả bạn trai lẫn gái vì ngoại hình khá ưa nhìn của mình ( dường như cậu đã bớt gầy gò hơn từ khi sống với hoàng luyện).
Đột nhiên từ đằng sau có 1 ai đó víu lấy lưng cậu lại, 1 giọng nữ trong trẻo cất lên: " bạn học phong hạo! đợi mình 1 chút đi"
***
-Các bạn thử đoán xem người gọi na9 lại là ai đi!
- hoàng luyện là 1 nv khá quan trọng , ông là người cha , cx là người giúp đỡ na9 trong mọi việc kể cả trả thù.( ngang nu9 đấy nhưng đây ko phải đam nên sẽ ko có 1 số chuyện và đam sẽ có đâu!)
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
chap 1 :Nếu ... nếu như ta thoát khỏi cái nơi tù ngục này... ta sẽ...
Tên phế vật Phong Hạo!!! cậu còn dám ngủ trong giờ dạy của tôi à!?
Phong Hạo từ từ mở đôi mắt mình ra bát gặp cái ánh nhìn như muoón ăn tươi nuốt sống cậu của Cố lão sư.
Tên súc vật kia! Cha Mẹ mày cầu xin tao để mày được vào đây học đấy , thế mà mày còn không nghe lời thầy giáo mày à!
Phong Hạo chỉ im lặng,hắn lấy con dao giọc giấy để trên bàn đâm thẳng vào tận sâu trong cổ họng cái tên lão sư khốn nạn đã hạ nhục cả hắn lẫn cha mẹ hắntrược sự bàng hoàn của cả lớp.Máu của Cố Cung trào ra từ cổ họng lão khi Phong Hạo rút phăng con dao giọc giấy ra kkhỏi cổ lão.Sau đó , Phong Hạo quay lại nhìn cả lớp với 1 nụ cười điên loạn đặt trên khuôn mặt đẫm máu của hắn.
Aa!!!Giết người !!!- 1 cô bạn thất kinh hét lên
Alô ! Cảnh sát đấy à? ở đây có gi....
Cảnh sát đây ! có chuyện gì vậy ? alô,alô?
Cớm À! - Phong Hạo giật chiếc điện thoại của tên vừa gọi cảnh sát.Tao đang đợi chúng mày đây!không đến nhanh là cả cái trường này chết hết đó, hahaha!
Viên cảnh sát giật mình khi nghe điệu cười rùng rợn của kẻ sát nhân, sau vài giây viên cảnh sát nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc...
( ai mún viết tiếp thì mk viết ko thì mk cũng viết nhưng đợi nha , đang gấp chưa viết tiếp được)

tiếp nè: viên cảnh sát lập tức diều động lực lượng đến nhưng khi tới trường thì nơi đó đã biến thành 1 nghĩa địa với la liệt nào là học sinh đến giáo viên. viên cảnh sát ấy bàng hoàng trước cảnh tượng ấy
nó như là ngày tận thế vậy!- ông thốt lên trong sự bất lực của mình
*reng* *reng*
tiếng chuông điện thoại kêu lên viên cảnh sát bắt máy
hahaha! 1 điệu cười quen thuộc vang lên bên tai ông
Dù có chậm vài phút cững là chậm nha ngài cảnh sát tôn kính! kẻ thất bại như ngươi sẽ không bao giờ cứu được ai đâu- giọng điệu cợt nhả của tên sát nhân làm viên cảnh sát lạnh cả sống lưng. Nếu muốn bắt ta thì hãy đến phòng học số 13 , TAO SẼ LẠI CHỜ MÀY THÊM 1 LẦN!!
Viên cảnh sát lập tức cùng những người cảnh sát đặc nhiệm lập tức xông vào phòng số 13 và họ sốc nặng khi phát hiện 1 cậu nhóc chỉ khoảng 15-16 tuổi khắp người đầy máu trong tay cầm con dao giọc giấy nhỏ đỏ ối máu khô
Cậu bé liên tục lẩm bẩm : tôi không giết người , là chúng ép tôi , tôi chỉ giết có hơn 900 NGƯỜI ở cái trường thối nát này thôi, hahaha...haha.ha...
Viên cảnh sát nhận ra giọng cười điên loạn ấy vì đã nghe qua điện thoại nhưng ông vẫn không thể tin được rằng cậu bé gầy gò với khuôn mặt hiền lành có đôi phần nhút nhát ấy lại là thủ phạm của vụ giết người , ông thấy rằng sự việc không đơn giản như vậy.Sau đó đương nhiên bị bắt giam để điều tra nhưng viên cảnh sát vẫn chưa xác định tội trạng của cậu...
***
cái xác của Cố Cung trong lớp học đột nhiên động đậy , rồi đứng dậy, nó xoay xoay cái cổ ướt đẫm máu mà trông như có vẻ thích thú. Hắn rút điện thoại trong tui ra và nghe cuộc gọi mới đến.
-Tiểu cương thi! - 1 giọng nữ ngọt xớt vang lên
- Dạ thưa tiểu thư , tôi đây
- Tôi , tôi cái đầu mày con cương thi hãm loz , bà đay gọi đến 10 cuộc mà không nghe , có cần tao cắt thuốc của mày không, mày nên nhớ mày chỉ là 1 con phê vật trong cả đàn cương thi vạn con của tao- giọng nữ ấy lập tức thay đổi giọng điệu 1 cách chóng mặt.
- Thứ lỗi thưa tiểu thư! Nhiệm vụ đã hoàn thành, mời tiểu thư ra chỉ thị mới
- Thôi được rồi ! Tha cho con lần này nha bé cương thi yêu quý của mẹ, cếu còn có lần sau, thì con sẽ không đúng sờ sờ ở đấy đâu mà ... Thôi chuyển sang giai đoạn hai của kế hoạch, ta sẽ trực tiếp tiếp cận đối tượng Phong Hạo...
( thích thì tiếp)
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
truyện mới nek
Tầm Trảo Tiền Thế Chi Lữ
Chap 2: Ngồi trong ngục tối im ắng, dường như kí ức lại tràn về, Phong Hạo ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt hướng thẳng về bầu trời đen kịt mờ mờ ảo ảo qua cửa sổ nhỏ. Rồi hắn nhếch mép lên cười, hắn cười lớn dần 1 cách điên loạn nhưng đây là phòng biệt giam nên không ai nghe thấy. Giọng cười nhỏ dần rồi ngừng hẳn, tự nhiên gương mặt hắn tối sầm lại, từng hàng nước mắt lăn đều trên khuôn mặt gầy gò, hắn quỳ gối xuống ,nước mắt lại càng tuân ra nhiều hơn, hắn ngửa mặt lên trời và khóc như 1 đứa trẻ. Lại như lần trước , nước mắt hắn lập tức ngừng rơi, cũng không khóc nữa. Hắn đứng dậy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- lừa 1 lão cớm già dễ vậy thôi sao?!đúng là lão già ngu ngốc , 1 chút diễn xuất đã lừa được rồi-Phong Hạo cất giọng rùng rợn vang vọng trong căn phòng nhỏ im ắng 1 cách đáng sợ.
Cọt kẹt Cánh cửa phòng biệt giam mở ra , đó là viên cảnh sát lúc trước( từ giờ để dễ gọi mình sẽ để tên ông cảnh sát này là Hoàng Luyện nha)
- Cháu sao rồi , đã đỡ hơn chưa. Hoàng Luyện nói 1 cách trìu mến
- Cháu thấy ổn rồi ạ , cảm ơn chú - Hạo đáp
- cơ quan điều tra kết luận cháu vô tội vì 1 học sinh năm nhất trung học không thể nào gây ra tội ác phi thực tế như thế chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn cả . Chúc mừng cháu được thả tự do.
- Thật ạ , cảm ơn chú - Hạo cười vui vẻ như 1 đứa trẻ được mua đồ chơi mới vậy.
Hoàng luyện đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của cậu bé, y hệt như nụ cười của con trai ông trước khi chết trong 1 nhiệm vụ, và người chỉ huy anh lính đặc công trẻ ấy trong nhiệm vụ đó lại chính là cha anh , hoàng luyện đã không thể cứu con trai trước phát đạn chí mạng ngay giữa đầu anh của tên trùm ma tuý trong nhiệm vụ ấy.Ông xúc động mạnh mẽ hơn nữa khi Phong Hạo nói" chú có sao không mà lại khóc vậy?" .
hoàng luyện ôm chầm lấy phong hạo và nói" cháu có thể trở thành con trai ta không". phong hạo im lặng 1 lúc rồi nói" cháu là 1 đứa trẻ mồ côi, từ trước đến nay chưa từng có 1 người cha, chú thật sự muốn nhận cháu sao".
"Chắc chán rồi con trai yêu của cha"
" cha!"- phong hạo nói với giọng cảm động
*
" Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị khai giảng đi con, sáng nay là con bước vào năm hai đấy"- hoàng luyện gọi vọng ra từ phòng khách
"Vâng , con dậy ngay"- phong hạo đáp
Đã được 1 năm từ ngày hoàng luyện nhận phong hạo làm con trai, truyện cả trường học chết hết kia cững đã dịu xuống, dường như tất cả đều bị chôn vùi xuống lòng đất theo xác của hs và giáo viên của ngôi trường rồi. hai cha con hoàng kuyện và phong hạo sống rất vui vẻ,hạnh phúc với nhau. Năm nay phong hạo 16 tuổi cũng vẫn là phải đi học nếu không sẽ không có tiền đồ trong tương lai đâu( suy nghĩ của hoàng luyện).
Sau bữa sáng đơn giản với cơm thì phong hạo tạm biệt cha rồi tự đến trường học. Phong Hạo bước chân vào cổng ngôi trường mới , cậu nhận được những ánh nhìn thiện cảm , hâm mộ từ cả bạn trai lẫn gái vì ngoại hình khá ưa nhìn của mình ( dường như cậu đã bớt gầy gò hơn từ khi sống với hoàng luyện).
Đột nhiên từ đằng sau có 1 ai đó víu lấy lưng cậu lại, 1 giọng nữ trong trẻo cất lên: " bạn học phong hạo! đợi mình 1 chút đi"
*
-Các bạn thử đoán xem người gọi na9 lại là ai đi!
- hoàng luyện là 1 nv khá quan trọng , ông là người cha , cx là người giúp đỡ na9 trong mọi việc kể cả trả thù.( ngang nu9 đấy nhưng đây ko phải đam nên sẽ ko có 1 số chuyện và đam sẽ có đâu!)
Khi Trá Luyến Nhân
Chap 2: Ngồi trong ngục tối im ắng, dường như kí ức lại tràn về, Phong Hạo ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt hướng thẳng về bầu trời đen kịt mờ mờ ảo ảo qua cửa sổ nhỏ. Rồi hắn nhếch mép lên cười, hắn cười lớn dần 1 cách điên loạn nhưng đây là phòng biệt giam nên không ai nghe thấy. Giọng cười nhỏ dần rồi ngừng hẳn, tự nhiên gương mặt hắn tối sầm lại, từng hàng nước mắt lăn đều trên khuôn mặt gầy gò, hắn quỳ gối xuống ,nước mắt lại càng tuân ra nhiều hơn, hắn ngửa mặt lên trời và khóc như 1 đứa trẻ. Lại như lần trước , nước mắt hắn lập tức ngừng rơi, cũng không khóc nữa. Hắn đứng dậy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- lừa 1 lão cớm già dễ vậy thôi sao?!đúng là lão già ngu ngốc , 1 chút diễn xuất đã lừa được rồi-Phong Hạo cất giọng rùng rợn vang vọng trong căn phòng nhỏ im ắng 1 cách đáng sợ.
Cọt kẹt Cánh cửa phòng biệt giam mở ra , đó là viên cảnh sát lúc trước( từ giờ để dễ gọi mình sẽ để tên ông cảnh sát này là Hoàng Luyện nha)
- Cháu sao rồi , đã đỡ hơn chưa. Hoàng Luyện nói 1 cách trìu mến
- Cháu thấy ổn rồi ạ , cảm ơn chú - Hạo đáp
- cơ quan điều tra kết luận cháu vô tội vì 1 học sinh năm nhất trung học không thể nào gây ra tội ác phi thực tế như thế chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn cả . Chúc mừng cháu được thả tự do.
- Thật ạ , cảm ơn chú - Hạo cười vui vẻ như 1 đứa trẻ được mua đồ chơi mới vậy.
Hoàng luyện đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của cậu bé, y hệt như nụ cười của con trai ông trước khi chết trong 1 nhiệm vụ, và người chỉ huy anh lính đặc công trẻ ấy trong nhiệm vụ đó lại chính là cha anh , hoàng luyện đã không thể cứu con trai trước phát đạn chí mạng ngay giữa đầu anh của tên trùm ma tuý trong nhiệm vụ ấy.Ông xúc động mạnh mẽ hơn nữa khi Phong Hạo nói" chú có sao không mà lại khóc vậy?" .
hoàng luyện ôm chầm lấy phong hạo và nói" cháu có thể trở thành con trai ta không". phong hạo im lặng 1 lúc rồi nói" cháu là 1 đứa trẻ mồ côi, từ trước đến nay chưa từng có 1 người cha, chú thật sự muốn nhận cháu sao".
"Chắc chán rồi con trai yêu của cha"
" cha!"- phong hạo nói với giọng cảm động
*
" Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị khai giảng đi con, sáng nay là con bước vào năm hai đấy"- hoàng luyện gọi vọng ra từ phòng khách
"Vâng , con dậy ngay"- phong hạo đáp
Đã được 1 năm từ ngày hoàng luyện nhận phong hạo làm con trai, truyện cả trường học chết hết kia cững đã dịu xuống, dường như tất cả đều bị chôn vùi xuống lòng đất theo xác của hs và giáo viên của ngôi trường rồi. hai cha con hoàng kuyện và phong hạo sống rất vui vẻ,hạnh phúc với nhau. Năm nay phong hạo 16 tuổi cũng vẫn là phải đi học nếu không sẽ không có tiền đồ trong tương lai đâu( suy nghĩ của hoàng luyện).
Sau bữa sáng đơn giản với cơm thì phong hạo tạm biệt cha rồi tự đến trường học. Phong Hạo bước chân vào cổng ngôi trường mới , cậu nhận được những ánh nhìn thiện cảm , hâm mộ từ cả bạn trai lẫn gái vì ngoại hình khá ưa nhìn của mình ( dường như cậu đã bớt gầy gò hơn từ khi sống với hoàng luyện).
Đột nhiên từ đằng sau có 1 ai đó víu lấy lưng cậu lại, 1 giọng nữ trong trẻo cất lên: " bạn học phong hạo! đợi mình 1 chút đi"
*
-Các bạn thử đoán xem người gọi na9 lại là ai đi!
- hoàng luyện là 1 nv khá quan trọng , ông là người cha , cx là người giúp đỡ na9 trong mọi việc kể cả trả thù.( ngang nu9 đấy nhưng đây ko phải đam nên sẽ ko có 1 số chuyện và đam sẽ có đâu!)
Thần Võ Thiên Tôn
mị bỏ cái này rồi, làm truyện khác nên drop dài dài nha
Được Chuyển Sinh, Tôi Sống Một Cuộc Đời Quý Tộc Ở Dị Giới Và Làm Những Chuyện Phi Thường
pic cuối!!!!
haha !!! truyện sẽ còn hay dài dài đấy
Huyết Chiến Hoa Sơn
cho các bn chap 2 nek( truyện mk tự viết
Chap 2: Ngồi trong ngục tối im ắng, dường như kí ức lại tràn về, Phong Hạo ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt hướng thẳng về bầu trời đen kịt mờ mờ ảo ảo qua cửa sổ nhỏ. Rồi hắn nhếch mép lên cười, hắn cười lớn dần 1 cách điên loạn nhưng đây là phòng biệt giam nên không ai nghe thấy. Giọng cười nhỏ dần rồi ngừng hẳn, tự nhiên gương mặt hắn tối sầm lại, từng hàng nước mắt lăn đều trên khuôn mặt gầy gò, hắn quỳ gối xuống ,nước mắt lại càng tuân ra nhiều hơn, hắn ngửa mặt lên trời và khóc như 1 đứa trẻ. Lại như lần trước , nước mắt hắn lập tức ngừng rơi, cũng không khóc nữa. Hắn đứng dậy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- lừa 1 lão cớm già dễ vậy thôi sao?!đúng là lão già ngu ngốc , 1 chút diễn xuất đã lừa được rồi-Phong Hạo cất giọng rùng rợn vang vọng trong căn phòng nhỏ im ắng 1 cách đáng sợ.
*Cọt kẹt* Cánh cửa phòng biệt giam mở ra , đó là viên cảnh sát lúc trước( từ giờ để dễ gọi mình sẽ để tên ông cảnh sát này là Hoàng Luyện nha)
- Cháu sao rồi , đã đỡ hơn chưa. Hoàng Luyện nói 1 cách trìu mến
- Cháu thấy ổn rồi ạ , cảm ơn chú - Hạo đáp
- cơ quan điều tra kết luận cháu vô tội vì 1 học sinh năm nhất trung học không thể nào gây ra tội ác phi thực tế như thế chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn cả . Chúc mừng cháu được thả tự do.
- Thật ạ , cảm ơn chú - Hạo cười vui vẻ như 1 đứa trẻ được mua đồ chơi mới vậy.
Hoàng luyện đứng hình khi nhìn thấy nụ cười của cậu bé, y hệt như nụ cười của con trai ông trước khi chết trong 1 nhiệm vụ, và người chỉ huy anh lính đặc công trẻ ấy trong nhiệm vụ đó lại chính là cha anh , hoàng luyện đã không thể cứu con trai trước phát đạn chí mạng ngay giữa đầu anh của tên trùm ma tuý trong nhiệm vụ ấy.Ông xúc động mạnh mẽ hơn nữa khi Phong Hạo nói" chú có sao không mà lại khóc vậy?" .
hoàng luyện ôm chầm lấy phong hạo và nói" cháu có thể trở thành con trai ta không". phong hạo im lặng 1 lúc rồi nói" cháu là 1 đứa trẻ mồ côi, từ trước đến nay chưa từng có 1 người cha, chú thật sự muốn nhận cháu sao".
"Chắc chán rồi con trai yêu của cha"
" cha!"- phong hạo nói với giọng cảm động
***
" Dậy ăn sáng rồi chuẩn bị khai giảng đi con, sáng nay là con bước vào năm hai đấy"- hoàng luyện gọi vọng ra từ phòng khách
"Vâng , con dậy ngay"- phong hạo đáp
Đã được 1 năm từ ngày hoàng luyện nhận phong hạo làm con trai, truyện cả trường học chết hết kia cững đã dịu xuống, dường như tất cả đều bị chôn vùi xuống lòng đất theo xác của hs và giáo viên của ngôi trường rồi. hai cha con hoàng kuyện và phong hạo sống rất vui vẻ,hạnh phúc với nhau. Năm nay phong hạo 16 tuổi cũng vẫn là phải đi học nếu không sẽ không có tiền đồ trong tương lai đâu( suy nghĩ của hoàng luyện).
Sau bữa sáng đơn giản với cơm thì phong hạo tạm biệt cha rồi tự đến trường học. Phong Hạo bước chân vào cổng ngôi trường mới , cậu nhận được những ánh nhìn thiện cảm , hâm mộ từ cả bạn trai lẫn gái vì ngoại hình khá ưa nhìn của mình ( dường như cậu đã bớt gầy gò hơn từ khi sống với hoàng luyện).
Đột nhiên từ đằng sau có 1 ai đó víu lấy lưng cậu lại, 1 giọng nữ trong trẻo cất lên: " bạn học phong hạo! đợi mình 1 chút đi"
***
-Các bạn thử đoán xem người gọi na9 lại là ai đi!
- hoàng luyện là 1 nv khá quan trọng , ông là người cha , cx là người giúp đỡ na9 trong mọi việc kể cả trả thù.( ngang nu9 đấy nhưng đây ko phải đam nên sẽ ko có 1 số chuyện và đam sẽ có đâu!)
Vua Sinh Tồn
tui tự viểt , chưa có tên

Truyện theo dõi

Tài khoản này không công khai Truyện theo dõi